Chồng dâng vợ cho bạn
Tôi phải chịu đựng với người chồng bệnh hoạn... (Ảnh minh họa)



(24h) - Gần 2 năm dài tôi phải chịu đựng với người chồng bệnh hoạn. Bao đớn đau, nhục nhã tôi phải cam chịu một mình, không dám nói cùng ai, ngay chính gia đình của tôi ở Việt Nam.

Tôi sang Mỹ theo diện bảo lãnh vợ chồng cuối năm 2008. Năm nay tôi 29 tuổi, chồng tôi 45, tôi sung sướng, và hạnh phúc bên người chồng lúc nào cũng lo lắng và yêu thương tôi. Đặt chân tới Mỹ chưa đầy 1 tháng, tôi mới phát hiện ra những ý tưởng tình dục bệnh hoạn ở người chồng. Chồng tôi mua đủ thứ dụng cụ sextoy đem về, nói là để cho tôi thỏa mãn, và bắt tôi làm như những gì anh muốn, và dùng máy camera để thu lại.
Chưa ngừng lại những hành động kỳ quái đó, vào 1 đêm cuối tuần (tôi không thể nào quên được), chồng tôi dẫn 2 người ngoại quốc tới nhà, giới thiệu là bạn cùng công ty, nói tôi làm vài món ăn tối, sau đó nói tôi uống rượu cùng cho vui, vì chỗ bạn bè của chồng, tôi cũng lịch sự ngồi cùng uống... qua vài ly tôi đã thấy nghiêng ngả, vì có uống rượu bao giờ, chồng tôi cứ ép nài... là lâu lâu mới vui 1 đêm, nên tôi uống tới lúc không còn biết gì nữa...
Trong cơn say tôi cảm thấy có người sờ soạng, và đè lên thân thể của mình, nhưng cảm giác là không phải chồng mình. Nhưng tôi không còn khả năng nhận biết. Đến sáng thức dậy người tôi rã rời, đầu còn nhức nhối, chồng tôi nằm cạnh bên, nói là em thỏa mãn không? Chưa bao giờ anh thấy em sung sướng như vậy.
Mới đầu tôi chẳng hiểu chồng tôi nói gì, sau đó chồng tôi mới kể lại mọi sự việc đêm qua, là chồng tôi dàn xếp cho 2 người bạn ngủ với tôi, và quay lại đoạn phim cho tôi xem. Trời ơi tôi không tin được là chồng tôi lại làm việc đó, đem vợ của mình ngủ với người khác, tôi khóc và phản đối mãnh liệt, nhưng chồng tôi nói vì thương tôi, sợ không làm cho tôi thỏa mãn, nên mới âm mưu bày ra việc này.
Chồng dâng vợ cho bạn, Bạn trẻ - Cuộc sống, Dang vo cho ban, benh hoan, thoa man, nhuc nha, bao hanh tren giuong
 Bao đớn đau, nhục nhã tôi phải cam chịu một mình... (Ảnh minh họa)
Tôi không dám nhìn mình trên những thước phim mà chính người chồng quay lại. Tôi khóc thật nhiều, nhục nhã quá, mà không biết bày tỏ cùng ai, rồi 1,2 tuần lễ sau chồng tôi lại mời 2 người bạn hôm trước lại nhà nữa, tôi tránh mặt trốn trong phòng. Chồng tôi lại gọi tôi ra tiếp khách, tôi không chịu thì chồng tôi an ủi ngọt ngào là sẽ lo cho gia đình tôi ở VN đầy đủ, tôi nhất định không chịu, thì chồng tôi lại nói bóng gió hăm dọa về cuốn phim này sẽ gửi về VN cho gia đình tôi xem.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần là không uống, để còn tỉnh táo đối phó với mọi vấn đề xấu nhất. Nhưng thú tính chồng tôi lại nổi dậy, mở lại khúc phim bắt tôi ngồi xem chung, tôi chẳng hiểu họ cười nói cái gì, vì tiếng Mỹ tôi chưa rành, nhưng tôi có cảm nhận họ đang nói về tôi, không bao lâu sau, họ đã ngồi bên tôi, và có cử chỉ sàm sỡ, chồng tôi thì thích thú nhìn.
Tôi không hiểu trong đầu của chồng tôi nghĩ gì? Tôi chỉ biết co rúm người lại chờ đợi, những gì sẽ xảy ra với mình. Và những gì tới đã tới, họ như con thú hoang dại, tôi đau đớn, nước mắt cứ rơi, mà lời van xin, chồng tôi chẳng nghe tới, rồi lại những khúc phim quay lại cảnh thú tính này. Cứ vài tuần lập lại như thế, cho đến 3 tháng sau tôi mang thai, chồng tôi bắt đi phá, và đến nay tôi đã 2 lần phải hủy đi những đứa con không mong đợi.
Tôi không còn cảm xúc yêu thương gì hết, người tôi như tượng đá, ai muốn làm gì thì làm. Qua Mỹ gần 2 năm tôi không được đi học, không biết lái xe, không bạn bè và chưa bao giờ tôi được rời khỏi nhà một mình. Những cuộc gọi về VN cho gia đình tôi cũng phải có mặt chồng tôi ở nhà, tôi không được than thở, hay nói bất cứ điều gì mà chồng tôi không muốn, nên gia đình tôi cứ ngỡ tôi đang sống hạnh phúc bên chồng ở nước ngoài.
Tôi phải làm sao đây để thoát khỏi kiếp đọa đầy của người chồng bệnh hoạn? Tôi muốn quay về VN với gia đình thì và thoát khỏi cuộc sống nhục nhã này...

Theo đuôi :

ADVERTISEMENT