Tôi ngỡ ngàng, em khóc… Chiều tà, em đã kể cho tôi nghe câu chuyện của mình. Ngày hôm đó là kỷ niệm ngày cưới, 10 năm em làm mẹ, làm vợ. Nhưng cuộc hôn nhân em tan vỡ cách đây 6 tháng, em chuyển việc vào đây để tránh xa những lời dị nghị, xì xào về gia đình mẫu mực nhưng người chồng bỏ đi theo cô bồ trẻ hơn.
Là người đàn ông bảnh bao, cộng với công việc khá ổn, nên vây quanh tôi khá nhiều các em khả ái, xinh xắn. Nhưng không phải vì thế mà tôi có thể yêu tạm được em nào. Mối tình đầu của tôi là hoa khôi của trường, nhưng tất cả tan vỡ khi em du học. Năm đầu em vẫn đều đặn gửi thư, năm sau em bặt tăm chỉ gửi cho tôi đúng 1 lá thư chia tay. Vì thế tôi đâm ra ác cảm với các cô gái xinh xắn, lúc nào tôi cũng cảnh giác rất cao các em, chỉ sợ mình lại tái diễn chuyện cũ.
Để rồi, ngày đầu tiên em vào công ty, nhìn dáng vẻ yếu ớt, mong manh của em khiến tôi ngẩn ngơ, phải một lúc sau em đi rồi tôi mới tỉnh. Ngày hôm sau tôi càng bất ngờ hơn khi biết em đã có gia đình, và hơn tôi 10 tuổi. Cảm giác hụt hẫng bao lấy tôi suốt cả ngày hôm đó.
Em được ban lãnh đạo điều từ tổng công ty về đây làm trưởng ban đại diện một thời gian thay cho trưởng ban đại diện mất. Em hơn tuổi tôi, tôi biết, em đã có gia đình, tôi biết điều đó nhưng không thể nào trốn chạy cảm xúc của mình. Làm việc cùng nhau tôi càng cảm thấy yêu em hơn vì tinh thần trách nhiệm làm việc của em cẩn thận và nhiệt tình. Em 37 tuổi nhưng vẫn rất trẻ, em đã khẳng định được năng lực làm việc trong mắt đồng nghiệp, bất cứ lúc nào em cũng thân thiện, nhìn em bừng sáng và cười tươi mỗi ngày có lẽ ai cũng cảm nhận hạnh phúc mà em đang có.
Và cũng không hiểu sao, cả ngày tôi chỉ nghĩ về em, tôi như cô gái biết yêu lần đầu. Cố vùng vẫy để thoát ra, lại càng lún sâu hơn. Tôi đã cố dấu tình cảm của mình nhưng tôi không làm nổi điều đó. Càng ngày tôi thấy tình yêu của tôi dành cho em càng lớn hơn.
Trong một lần liên hoan công ty, tôi đã mượn rượu để nói ra tình cảm của mình. Tôi đã khiến em sửng sốt khi tôi nói điều này. Em nói cũng có biết tình cảm của tôi dành cho em nhưng em không muốn đánh mất hạnh phúc đang có của chính mình và luôn tạo điều kiện tốt nhất để tôi làm việc.
Em muốn tôi và em luôn là những người bạn tốt nhất của nhau và giúp đỡ nhau trong công việc và cuộc sống. Em càng như thế, tôi càng say đắm em hơn, ở em có vẻ đẹp đằm thắm của người phụ nữ có gia đình, hòa quyện cả vẻ mong manh của cô gái mới lớn. Cứ thế, tôi vẫn quan tâm tới em, dù là rất xa.
Một ngày, tôi vô tình gặp em trong quán cà phê ven hồ. Trong góc khuất của quán, em mong manh như làn sương mờ buổi sáng. Tôi đến ngồi bên em, buổi nói chuyện của chúng tôi chỉ là vài câu bang quơ, bất chợt em khóc…
Tôi ngỡ ngàng, em khóc… Chiều tà, em đã kể cho tôi nghe câu chuyện của mình. Ngày hôm đó là kỷ niệm ngày cưới, 10 năm em làm mẹ, làm vợ. Nhưng giờ đây cuộc hôn nhân của em tan cách đây 6 tháng, em chuyển việc vào đây để tránh xa những lời dị nghị, xì xào về gia đình mẫu mực nhưng người chồng bỏ đi theo cô bồ trẻ hơn.
Em thổn thức, khiến tôi càng xót lòng. Tôi muốn được bù đắp cho em nhưng đáp lại chỉ là mỉn cười lấy lệ, tiếng: không rớt vào hư vô?
Là người đàn ông bảnh bao, cộng với công việc khá ổn, nên vây quanh tôi khá nhiều các em khả ái, xinh xắn. Nhưng không phải vì thế mà tôi có thể yêu tạm được em nào. Mối tình đầu của tôi là hoa khôi của trường, nhưng tất cả tan vỡ khi em du học. Năm đầu em vẫn đều đặn gửi thư, năm sau em bặt tăm chỉ gửi cho tôi đúng 1 lá thư chia tay. Vì thế tôi đâm ra ác cảm với các cô gái xinh xắn, lúc nào tôi cũng cảnh giác rất cao các em, chỉ sợ mình lại tái diễn chuyện cũ.
Tôi xao lòng trước em, người phụ nữ hơn tôi 10 tuổi. Ảnh minh họa. Nguồn: getty images. |
Em được ban lãnh đạo điều từ tổng công ty về đây làm trưởng ban đại diện một thời gian thay cho trưởng ban đại diện mất. Em hơn tuổi tôi, tôi biết, em đã có gia đình, tôi biết điều đó nhưng không thể nào trốn chạy cảm xúc của mình. Làm việc cùng nhau tôi càng cảm thấy yêu em hơn vì tinh thần trách nhiệm làm việc của em cẩn thận và nhiệt tình. Em 37 tuổi nhưng vẫn rất trẻ, em đã khẳng định được năng lực làm việc trong mắt đồng nghiệp, bất cứ lúc nào em cũng thân thiện, nhìn em bừng sáng và cười tươi mỗi ngày có lẽ ai cũng cảm nhận hạnh phúc mà em đang có.
Và cũng không hiểu sao, cả ngày tôi chỉ nghĩ về em, tôi như cô gái biết yêu lần đầu. Cố vùng vẫy để thoát ra, lại càng lún sâu hơn. Tôi đã cố dấu tình cảm của mình nhưng tôi không làm nổi điều đó. Càng ngày tôi thấy tình yêu của tôi dành cho em càng lớn hơn.
Trong một lần liên hoan công ty, tôi đã mượn rượu để nói ra tình cảm của mình. Tôi đã khiến em sửng sốt khi tôi nói điều này. Em nói cũng có biết tình cảm của tôi dành cho em nhưng em không muốn đánh mất hạnh phúc đang có của chính mình và luôn tạo điều kiện tốt nhất để tôi làm việc.
Em muốn tôi và em luôn là những người bạn tốt nhất của nhau và giúp đỡ nhau trong công việc và cuộc sống. Em càng như thế, tôi càng say đắm em hơn, ở em có vẻ đẹp đằm thắm của người phụ nữ có gia đình, hòa quyện cả vẻ mong manh của cô gái mới lớn. Cứ thế, tôi vẫn quan tâm tới em, dù là rất xa.
Một ngày, tôi vô tình gặp em trong quán cà phê ven hồ. Trong góc khuất của quán, em mong manh như làn sương mờ buổi sáng. Tôi đến ngồi bên em, buổi nói chuyện của chúng tôi chỉ là vài câu bang quơ, bất chợt em khóc…
Tôi ngỡ ngàng, em khóc… Chiều tà, em đã kể cho tôi nghe câu chuyện của mình. Ngày hôm đó là kỷ niệm ngày cưới, 10 năm em làm mẹ, làm vợ. Nhưng giờ đây cuộc hôn nhân của em tan cách đây 6 tháng, em chuyển việc vào đây để tránh xa những lời dị nghị, xì xào về gia đình mẫu mực nhưng người chồng bỏ đi theo cô bồ trẻ hơn.
Em thổn thức, khiến tôi càng xót lòng. Tôi muốn được bù đắp cho em nhưng đáp lại chỉ là mỉn cười lấy lệ, tiếng: không rớt vào hư vô?
- Trần Quang
Theo đuôi :
ADVERTISEMENT