Câu chuyện tưởng như không có thật kể trên xảy ra tại TAND TP Hà Nội vào chiều ngày 19/4.
TAND TP Hà Nội đưa bị cáo Đinh Thị Minh Phương (SN 1969, ở Cổ Bi, huyện Gia Lâm, Hà Nội) ra xét xử về tội "Giết người". Tại tòa, người ta thấy bố mẹ bị cáo, một đôi vợ chồng già tuổi đã ngoài 70 lập cập đến dự khán.

Nỗi đau của đôi vợ chồng già hằn rõ trên từng nét mặt khi đứa con gái lớn của họ đã xuống tay sát hại em trai đang lâm bệnh nặng chỉ chờ ngày sang thế giới bên kia.

Vẫn biết bệnh viện đã trả con trai về thì nó không thể sống được lâu thêm nữa, nhưng đôi vợ chồng già vẫn không thể ngờ rằng tai họa lại ập xuống gia đình họ tai ác đến vậy.

Cô con gái lớn tên Phương đang sinh sống tại Đức và vẫn hay gửi tiền về phụ giúp gia đình, cho đứa em trai bệnh tật tiền thuốc thang. Phương sang Đức vào năm 2001, để lại hai đứa con cho chồng cũ nuôi. Khi sang bên trời Tây, Phương đã tìm được bến bờ hạnh phúc mới và có thêm một đứa con trai 5 tuổi và đang định đi đến hôn nhân với một người Đức.

Phương vội về Việt Nam vào năm 2010 để lo chuyện cho con. Những ngày đầu tiên về nước, Phương không có dấu hiệu gì, nhưng dần dà ở cô xuất hiện những biểu hiện bất thường. Có hôm cô tự trút bỏ quần áo, chạy ra ngoài và la hét. Thấy con gái vậy, bố mẹ Phương lo lắng, đã phải thi nhau thức đêm mà chăm sóc cho con.

Gánh nặng càng thêm trĩu đôi vai của đôi vợ chồng già này khi cậu con trai cũng vừa được bệnh viện trả về cho gia đình tự chăm sóc khi bệnh đã quá nặng, không thể cứu vãn nổi.

Đến khoảng 5 giờ ngày 28/6, Phương sang nhà anh Nguyễn Văn Đoàn (SN 1968, ở Gia Lâm, là chồng cũ) để tìm gặp con gái là Nguyễn Thị Diệu Linh (SN 1992).

Bị cáo Phương tại toà.
Do gia đình anh Đoàn không mở cổng nên Phương ngồi dựa vào cổng nhà hàng xóm là chị Nguyễn Thị Thu Hà. Khi chị Hà ra mở cửa, thấy Phương xõa tóc, ngồi bệt dưới đất, dựa lưng vào cánh cổng liền hỏi chuyện. Thay vì đáp lời, Phương vùng dậy dùng hai chai nước bằng nhựa đập túi bụi vào mặt, người chị Hà, và liên tục buông ra những lời dọa giết chị Hà.

Phương bị đưa đến UBND xã Cổ Bi để giải quyết. Sau đó, ông Đinh Văn Cảnh, là bố đẻ của Phương đã phải đến bảo lãnh cho con gái về rồi gọi taxi đưa Phương đến thẳng bệnh viện tâm thần để khám. Xe vừa dừng ở cổng bệnh viện, Phương không chịu khám mà vùng bỏ về nhà nên người cha già, sức yếu đành chịu.

Phương đi bộ từ Bệnh viện tâm thần Châu Quỳ về nhà ở xã Cổ Bi. Lúc đó ở nhà đang có mẹ Phương là bà Nguyễn Thị Nga, em trai Phương là Đinh Quốc Thiện (SN 1975) và em tên Loan (SN 1976).

Tai họa ập xuống

Về tới nhà, Phương bỏ vào giường nằm một lúc thì bắt đầu vùng dậy gào khóc. Thấy con gái như vậy, bà Nga chạy vào an ủi con thì bị Phương giáng một cái tát vào mặt, khiến bà đành phải bỏ sang nhà hàng xóm.

Gào khóc chán, Phương lại vùng dậy, chạy xuống bếp vơ chiếc chày gỗ đã cũ, đến chỗ anh Thiện đang ngồi ở bàn nước đập vào đầu nạn nhân. Vì sức yếu, anh Thiện chỉ biết giơ tay lên ôm đầu, trong khi Phương liên tiếp dùng chày đập vào đầu và tay em trai mình cho đến khi chiếc chày gỗ bị gãy làm đôi, anh Thiện gục ngã xuống đất.

Chị Loan thấy vậy chạy vào kêu cứu thì Phương trợn mắt dọa đánh chết và đẩy ngã xuống nền nhà. Chị Loan chạy ra cổng kêu cứu hàng xóm chạy sang bắt giữ Phương. Anh Thiện sau đó được đưa đi cấp cứu, nhưng do vết thương quá nặng nên đã tử vong.

Bản thân Phương sau đó bị bắt, được cho đi giám định tâm thần và kết quả cho thấy, Phương bị mắc bệnh các rối loạn loạn thần cấp khá, chủ yếu hoang tưởng... Tuy nhiên VKS cho rằng, trước khi phạm tội và tại thời điểm giám định, bị can có đủ khả năng nhận thức và điều khiển hành vi nên vẫn đưa bị can ra tuy tố trước pháp luật.

Tại tòa, Phương ngây ngô trả lời các câu hỏi của HĐXX. Trong phần bào chữa cho bị cáo, luật sư bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp cho Phương có đưa ra những tình tiết giảm nhẹ và xin tòa giảm nhẹ tội cho bị cáo.

Tuy nhiên, khi vị chủ tọa hỏi Phương: “Bị cáo có đồng ý với ý kiến của luật sư xin mức án thấp nhất dành cho bị cáo?”, Phương thẫn thờ đáp lại: “Cho đi xử bắn là nhanh nhất”. Trong giờ nghị án, khi bố mẹ già và cô con gái đến bên an ủi, Phương bật khóc như một đứa trẻ. Nước mắt của bị cáo này không ngừng lăn cho đến khi vị chủ tọa tuyên mức án 7 năm dành cho bị cáo.
Theo VNN

Theo đuôi :

ADVERTISEMENT