Đi lên từ nghèo khó, nhẽ ra chị là người hạnh phúc vì có chồng thành đạt, con cái học hành giỏi giang, ngoan ngoãn, nhưng chẳng ai có thể thấu được nỗi đau khó thốt thành lời của chị khi hàng ngày chị phải cắn răng sống trong tủi nhục với người chồng “lắm tiền dửng mỡ” của mình...

Trước mặt cô gái, anh thô bạo lùng sục khắp nơi trên cơ thể chị, mặc kệ chị  có khó chịu uất ức thế nào anh không cần biết, anh nói đó là minh chứng cụ thể nhất tình yêu của anh dành cho chị, gái trẻ đẹp ngồi đó anh cũng không cần, anh cần chị cho dù chị có già nua xấu xí nhưng trước hai người đàn bà anh vẫn chỉ có chị. Kiểu chứng minh kỳ quặc đó của anh càng làm chị  thêm kinh tởm con người chị chọn làm chồng hơn ba mươi năm trước đây.


Sống trong nước mắt


Nhớ lại “túp lều tranh” ngày xưa mà chị thèm thuồng. Cuộc sống nghèo khó nhưng đầy ắp tiếng cười và hạnh phúc. Ngày ấy, anh chỉ là một viên chức nghèo còn chị một giáo viên trường làng, có được bữa cơm thịt là điều khó khăn với gia đình chị. Xóa bỏ bao cấp, anh bỏ việc, quay ra làm kinh doanh còn chị vẫn theo nghề giáo viên. Nhờ anh chăm chỉ làm ăn nên kinh tế gia đình chị ngày càng khá giả, chị cũng có điều kiện chăm sóc và đầu tư học hành cho con tốt hơn. Giờ con cái chị đều thành đạt, cuộc sống của chị tưởng chừng cập tới bến bờ hanh phúc, nhưng chẳng ai biết rằng, từ ngày có “của ăn của để” cũng là lúc mà chồng chỉ coi chị ngang hàng với “gái làng chơi”.


Từ ngày làm kinh doanh, anh trở thành người khác hẳn. Ngày xưa anh gầy gầy xương xương, nay hình ảnh anh công chức thư sinh thế chỗ cho một ông chủ bệ vệ, béo múp, đôi má và cái bụng phì nhiêu. Không chỉ ngoại hình mà tính cách anh cũng thay đổi hẳn, từ một người chồng dịu dàng, tình cảm nay anh sống theo lợi nhuận. Từ ngày có tiền anh “yêu” vợ theo kiểu “quái đản”, bệnh hoạn.


Đầu tiên, đua đòi theo đám bạn, anh tìm sự “vui vẻ” bên ngoài với đám gái gọi rẻ tiền. Chị biết chuyện chỉ nhỏ nhẹ góp ý, nhưng anh gạt phắt và bảo: “Muốn sống trong làm ăn thì phải biết “mùi đời”, nếu không chỉ có về cầy ruộng thôi”.

Dù tôi có cố thuyết phục anh: “Sống trong nghèo khó một chút nhưng rảnh rang đầu óc và hạnh phúc thì vẫn hơn”, nhưng anh chỉ cười khểnh cho rằng cái thời “một túp lều tranh hai trái tim vàng” đã cổ hủ lắm rồi, nay phải là “một túp lều vàng mới giữ được hai trái tim...”. Anh luôn miệng đưa ra cái lý sự: “Giờ sống không có tiền chẳng dám ngẩng mặt nhìn ai, trong khi những kẻ khốn nạn có tiền vẫn ngẩng cao đầu được”.

Anh đéo bám cái lý đó, còn tôi trở thành người cô đơn, lạc lõng trong chính tổ ấm của mình. Anh thường xuyên đi “tiếp khách” bằng những bữa nhậu tới bờ và hạ màn là những đêm “vui vẻ tới bến”. Những cuộc vui của anh khó bao giờ kết thúc trước 12g đêm. Tuy cùng bạn bè “vui tới bến” nhưng khi anh về nhà tôi vẫn phải tiếp tục phục vụ anh “ca hai”. Những hôm quá mệt mỏi, nói cách nào anh cũng không nghe, anh cho rằng “lấy vợ để có chỗ “giải tỏa” vậy mà cũng không được thì anh lấy vợ để làm gì”.


d
Ảnh minh họa

Chính vì vậy, nhiệm vụ của tôi là phải thỏa mãn “ca hai” của chồng. Cái cảm giác phải “thỏa mãn ham muốn” của chồng sau một gái làng chơi khiến tôi kinh sợ, cái cảm giác yêu thương chết hẳn trong lòng. Mỗi lần phải “chiều” anh là tôi lại cảm nhận sự nhục nhã ê chề, run rẩy vì tức giận khi thực hiện nghĩa vụ mà trong lòng chẳng còn một chút tình cảm. Đôi lúc tôi tìm cách trốn anh không vào phòng ngủ, anh như một con mãnh thú đói mồi, gầm gừ tức giận, tỏ vẻ dỗi dằn như trẻ con. Thấy tôi không xiêu lòng trước những đòi hỏi của anh, ngay lập tức anh tự biến mình thành một tên “yêu râu xanh”, hung hãn và trơ tráo.

Chẳng còn cách nào khác, tôi buộc phải nghe theo ý muốn của anh vì sợ làm ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình. Nhưng anh đâu chỉ dừng lại ở đó, để đạt được khoái cảm bản thân, anh bắt tôi phải làm theo những gì anh vừa “được hưởng” ở ngoài với những cô gái điếm. Thậm chí, anh bắt tôi khỏa thân trong phòng để anh ngắm và so sánh tôi với loại gái rẻ tiền mà anh thường quan hệ. Thân thể tôi biến thành trò giải trí cho anh.


Những tưởng, anh sống “bệnh hoạn” đến thế là cùng, nhưng những gì tôi biết mới chỉ là một kiểu “chơi” “nhỏ như con thỏ” của anh. Chẳng hiểu anh học được ở đâu kiểu uống rượu trên thân thể người khác mà anh đòi hỏi tôi phải phục vụ rượu anh kiểu đó mới đã. Tôi không ngờ ở cái tuổi đứng bóng mà vẫn phải thực hiện những điều điên rồ đó. Tôi kiên quyết phản đối, anh lập tức tỏ vẻ không hài lòng và nói “đã là vợ chồng ngót nghét ba mươi năm có chuyện gì mà không làm được”, nói rồi tức giận anh bỏ đi. Tôi thở phào nhẹ nhõm “thế là xong”. Nào ngờ, ngày hôm sau khi tôi chuẩn bị lên bục giảng anh gọi tôi về gấp, tưởng chuyện gì tôi vội vã về nhà.


Chưa kịp hỏi anh “có chuyện gì mà gọi tôi về gấp vậy?”, anh đã lôi tuột tôi vào phòng và cho tôi xem những đoạn clip mà anh và các bạn anh vừa là đạo diễn, vừa là diễn viên. Chưa bao giờ tôi tưởng tượng ra những cảnh ăn chơi thác loạn của anh kinh dị đến vậy.  Hình ảnh chồng tôi cùng đám bạn không một mảnh vải che thân đang “chơi” hết mình, những cô gái cũng không một chút vải che thân đang đổ rượu lên người cho đối phương thưởng thức…. thật hãi hùng, chưa bao giờ tôi chứng kiến cảnh tượng nghê rợn đến thế.


Trong khi đó, chồng tôi sung sướng ngồi xem lại đoạn clip. Anh bắt tôi phải “học tập” cách “mời” rượu thế anh mới “phê”. Từ chối với anh là vô ích, bất chấp lý do gì anh cũng sẽ uống rượu như vậy nếu không phải tôi giúp thì là người khác.


Nghe anh nói tôi nhớ lại cái cảm giác những lần buộc cho anh thỏa mãn “ca hai” mà rùng mình. Không thể ngờ người đàn ông tôi yêu đàng hoàng đứng đắn là vậy mà giờ bỗng trở thành một người hoàn toàn khác. Tôi không còn một chút cảm giác lưu luyến yêu thương chỉ còn độc lại cảm giác ghê tởm mỗi lần gần gũi chồng.


Lối thoát nào cho tôi


Cái cảm giác ghê tởm, nhớp nhúa bám theo tôi mỗi khi phải “phục vụ” anh. Không còn chịu đựng được, tôi đành cắn răng khuyến khích anh dùng “hàng ngoài”. Điều này khiến anh sững sờ trong ít phút. Rồi anh đặt câu hỏi “tại sao?”, tôi chẳng còn cách nào nói thẳng với anh những nỗi niềm mỗi khi chúng tôi gần gũi nhau. Chẳng ngờ người đàn ông tôi yêu tệ bạc hơn những gì tôi biết về anh.


Anh đổ cho tôi có người khác và rằng chuyện anh đi “ong bướm” ở ngoài chỉ là xã giao, đổi gió còn tình cảm với tôi và gia đình mới là vĩnh viễn. Anh ngụy biện những gì mình làm đều vì gia đình, để kinh tế gia đình khấm khá, anh buộc phải làm vậy chứ không thích thú gì, công việc ngoại giao buộc anh phải theo trào lưu xã hội mới được việc và phải vậy tiền mới về túi.


Tôi thực sự không tin nổi vào tai mình. Người đàn ông sống với tôi gần hết cuộc đời về già bỗng giở chứng, anh tìm đủ mọi lý lẽ để bảo vệ những hành động bỉ ổi của mình là đúng. Anh phải hy sinh lăn lộn trên thương trường, phải theo khách chơi “tới bến” chứ không thích thú gì. Chẳng qua vì mẹ con tôi mà trong túi anh phải có một danh sách dài gái gọi, vì gia đình anh buộc phải sống theo trào lưu, phải có cuộc sống thác loạn không ham hố gì cuộc sống đó nhưng anh không thể sống thiếu bạn bè và gái gọi... Những lời giải thích vụng về, dối trá khiến tôi không thể chấp nhận.


Những tưởng tình yêu anh giành cho gia đình là không gì so sánh được và rằng sau buổi nói chuyện ấy anh sẽ thay đổi, nào ngờ vết trượt của anh ngày càng dài. Thậm chí, để chứng minh tình yêu anh dành cho tôi là sâu đậm, anh cho hai con tự đi du lịch theo ý muốn. Lần đó anh sắp đặt một cô bé có lẽ chỉ hơn con gái tôi vài tuổi đến nhà chơi, tưởng nhân viên của anh đến có việc tôi vui vẻ mời vào nhà. Sự xuất hiện của chồng tôi cùng những hành động suồng sã với cô gái làm tôi khó chịu, định bụng đi vào nhà cho “khuất mắt”, nào ngờ anh kéo tôi ở lại.

 Trước mặt cô gái, anh thô bạo lùng sục khắp nơi trên cơ thể tôi, mặc kệ tôi có khó chịu uất ức thế nào anh không cần biết, anh nói đó là minh chứng cụ thể nhất tình yêu của anh dành cho tôi, gái trẻ đẹp ngồi đó anh cũng không cần, anh cần tôi cho dù tôi có già nua xấu xí nhưng trước hai người đàn bà anh vẫn chỉ có tôi. Kiểu chứng minh kỳ quặc đó của anh càng làm tôi thêm kinh tởm con người tôi chọn làm chồng hơn ba mươi năm trước đây.

Trước mặt mọi người anh luôn tỏ ra điềm đạm yêu thương vợ con, tôi có thể làm được gì với người đàn ông hai mặt mà tôi chọn phải? Chia tay anh là điều tôi mơ ước nhưng hoàn cảnh không cho phép tôi làm điều đó. Tôi là một cô giáo, ngoài việc dậy dỗ học sinh của mình thành người tôi còn có nhiệm vụ dậy các em gái cách chăm sóc tổ ấm gia đình tương lai. Nếu bỏ anh làm sao tôi dám đứng trên bục giảng nhất là chuyện “kín” của tôi vương vãi khắp nơi là điều tôi không thể chấp nhận.


Hơn nữa tôi còn lòng tự trọng với đồng nghiệp, học sinh và các bậc phụ huynh, tôi không thể biến thành trò cười thiên hạ. Nếu chuyện của tôi bị vỡ lở cũng chẳng hay ho gì cho gia đình tôi, vốn dĩ bên nhà ngoại tôi cả nhà đều là giáo viên chưa từng có một vụ ly hôn nào dù bất cứ lý do gì, tôi không muốn làm người đi đầu trong chuyện này. Hơn nữa, “xấu chàng hổ ai”.


Nếu chia tay với chồng các con tôi sẽ nghĩ gì về bố mẹ nó, các cháu cũng đã trưởng thành và hiểu chuyện vậy làm cách nào tôi có thể giấu được con một chuyện tày đình như vậy ? Cuộc sống các con tôi ra sao nếu có một trong hai đứa xin được về ở cùng bố? Con tôi ra sao nếu hình ảnh người bố lý tưởng trong tâm trí con tôi hoàn toàn xụp đổ?... Hàng loạt câu hỏi cứ quay cuồng trong đầu tôi khi cuộc hôn nhân của tôi đang chìm trong bóng tối.

Theo Phunutoday 

Theo đuôi :

ADVERTISEMENT