Ngày Dương Văn Khánh (Khánh "trắng"), một trùm giang hồ khét tiếng, tội ác chất chồng là nỗi ám ảnh của người lương thiện lẫn các băng nhóm tội phạm phải đền tội cũng đến.
 
Rạng sáng ngày 13/10/1998, bản án tử hình Khánh "trắng" được thực thi tại trường bắn Cầu Ngà. Thời điểm áp giải tử tù từ trại giam ra trường bắn, mặc dù có nhiều vòng chốt an toàn nhưng các lực lượng thi hành án (THA) tử hình vẫn phảng phất nhiều nỗi lo, dù ai cũng biết chuyện cướp tù khó hơn...lên trời.
Nơi Khánh “trắng” và đồng bọn một thời “căn cứ”
Tử tù dáng vẻ thư sinh
Với vẻ ngoài hào hoa, lịch lãm và làm nhiều công tác từ thiện đều là để che mắt thiên hạ nhưng bản chất bên trong chính là để tranh giành lãnh địa, Khánh "trắng" và Phúc Bồ (kẻ thâm thù truyền kiếp không đội trời chung) đã có nhiều trận huyết chiến. Chuyện chém, giết của hai nhóm tội phạm này xảy ra như cơm bữa, và chính Khánh "trắng" cũng đã bị người của Dung Hà từ Hải Phòng lên tạt cho cả ca a - xít vào bộ mặt trắng trẻo thư sinh ấy.
Ngày đầu Khánh "trắng" mới bị bắt, hắn không hổ danh là một tay trùm thế giới ngầm. Khánh khá bình thản, ăn nói lễ phép. Hắn bình tĩnh được là do nghĩ mình bị bắt chỉ vì vụ cướp trên phố Kim Mã, còn những vụ án trước đã khép hồ sơ, không ai lục lại làm gì.
Khánh "trắng" có một đặc điểm không bao giờ nhìn thẳng vào người đối diện mà thường nhìn xuống chân. Thỉnh thoảng hắn mới liếc trộm bằng ánh mắt sắc như dao đầy gian xảo. Lúc nào Khánh bực tức, cái sẹo - hậu quả của vụ tạt a - xít lại đỏ rực lên. Tuy nhiên ai cũng phải thừa nhận Khánh "trắng" rất giỏi trong việc tiết chế cảm xúc.
Năm 1997, Khánh "trắng" bị đưa ra xét xử với khung hình phạt cao nhất - tử hình. Theo bản án sơ thẩm và phúc thẩm thì Khánh "trắng" phạm 4 tội: Giết người; Cướp tài sản công dân; Trốn thuế và Che giấu tội phạm. Khánh phải nhận án tử hình và phải nộp trả cho Nhà nước gần 3, 9 tỷ đồng.
Lãnh án tử hình, Khánh "trắng" được đưa vào buồng biệt giam tại trại giam T16 (Bình Đà). Trước đó, bằng thế lực của mình, Khánh cứ nghĩ vào trại giam cũng chỉ là "tạm nghỉ ngơi, dưỡng sức" rồi chẳng bao lâu lại được ra vẫy vùng trong lãnh địa hắn đã gây dựng bằng những trận thanh toán đẫm máu.
Nhưng khi lãnh bản án tử hình, rồi đơn xin ân giảm cũng bị bác thì Khánh biết cái chết đã đến rất gần mà không có một phép mầu nào có thể cứu vãn nổi. Khuôn mặt của Khánh không còn che giấu nổi sự thất vọng, hắn ngoan ngoãn một cách bắt buộc, lầm lì đối diện với bốn bức tường bê tông như cái bóng.
Khánh lặng lẽ, đối diện với chính mình. Không còn bóng dáng của một tên giang hồ cộm cán, Khánh "trắng" bỗng trở nên hiền khô, nền nã. ông Vọng kể rằng, thời điểm ấy nhìn thấy Khánh, ít người có thể tưởng tượng được hắn là nỗi ám ảnh của nhiều tiểu thương buôn bán tại chợ Đồng Xuân, giới kinh doanh nhà nghỉ, quán bar, các nhóm tội phạm có tổ chức tại Hà Nội và nhiều tỉnh thành từ Hải Phòng đến TP.Hồ Chí Minh.
Tôi không hiểu khi đối mặt với bản án tử hình, ngồi thúc thủ trong buồng biệt giam, hàng ngày nhìn qua lỗ khoá đếm thời gian trôi, mỗi sáng bình minh lại biết mình sống thêm một ngày thì Khánh nghĩ gì? Có lúc nào, trong hắn dằn vặt, hối hận về những tội ác mình đã gây ra khiến nhiều người vợ sớm phải vĩnh biệt chồng, con cái mất cha mẹ hay không? Chỉ biết rằng, những lúc sắp kết thúc đời người thì những hỉ nộ ái ố, những cảm xúc đan xen lẫn lộn luôn hiển hiện trong con người Khánh.
Ngày hắn lầm lỳ là vậy, nhưng đêm đến vẫn lầm rầm khấn nguyện cả người sống, người chết tha thứ. Sự thanh thản chờ ngày ra pháp trường của Khánh chỉ là vỏ bọc bên ngoài, chứ sâu thẳm hắn cũng rúng động khi biết mình sắp phải từ giã cuộc sống.
Ngày cuối đời vẫn gây hồi hộp và lo lắng...
Rạng sáng, khi áp giải Khánh từ trại giam T16 ra trường bắn Cầu Ngà. Do lộ thông tin tử hình nên từ cổng trại giam những đoàn xe máy của người nhà, đàn em của Khánh "trắng" đã ém quân chờ sẵn. Khi xe chở tử tù Khánh "trắng" xuất hiện ngay lập tức cả đoàn xe máy bám theo, khiến xe chở phạm không thể cắt đuôi nổi.
Mặc dù có đủ lực lượng cảnh giới đảm bảo an toàn bằng ba vòng chốt chặn, nhưng nghe thông tin có "khách không mời" đến đưa tiễn, công việc ở ngoài trường bắn ông Vọng và đồng đội đã chuẩn bị xong mà vẫn thấy lòng như lửa đốt. Những người giữ trọng trách THA Khánh "trắng" đều phập phồng nỗi lo... cướp tù, dẫu biết điều đó là khó hơn lên trời!
Không thể để sự lộn xộn diễn ra trong thời điểm THA tử hình một tử tù nguy hiểm, lực lượng công an đã "hốt" trọn đám người này  lên xe tải đưa về tạm giữ tại công an huyện Từ Liêm, với lý do gây rối trật tự nơi công cộng. Và Khánh "trắng" được đưa đến trường bắn an toàn.
Vẫn giữ sự bình tĩnh, Khánh "trắng" đến dựa cột. Hắn liếc nhìn chiếc quan tài màu đỏ đã chuẩn bị sẵn cho hắn. Phải chăng, sự bình tĩnh ấy có được bởi hắn là tên trùm giang hồ "nặng số", và trước đó hắn cảm nhận được sự không cô đơn? Làm xong mọi thủ tục, Khánh dựa đầu ngay ngắn vào thanh tre chờ đợi.
Sau tiếng súng lục vang lên, ông Vọng lại đối diện với công việc thường nhật của mình. Ông Vọng từ từ, hạ Khánh "trắng" xuống, gỡ khăn che mặt, bóc băng dính gắn miệng. Ông đã nhiều lần đối diện với sự sống và cái chết, nhưng với mỗi tử tù là một ám ảnh khác nhau.
Ông thoáng giật mình, theo phản xạ, khi nhìn thấy đôi mắt trắng dã giãn hết đồng tử, trợn tròn, trừng trừng của Khánh. Đôi mắt ấy, mở căng hết cỡ như muốn xé toang tấm khăn bịt mắt để một lần cuối nhìn thấy sự sống trên thế giới của con người. Đôi mắt ấy là minh chứng cho một chân lý rằng: Dù có "yêng hùng" đến cỡ nào, dù có coi cái chết như không nhưng khi đối mặt với cái chết con người ta đều run sợ. Và Khánh "trắng", trong lúc dựa cột cũng đã rúng động với cái nhìn thất thần, hãi hùng tột độ.
Ông Vọng, đưa tay vuốt mắt cho Khánh. Vĩnh biệt một con người đã tự sớm kết thúc cuộc đời...
Theo Người Đưa Tin

Theo đuôi :

ADVERTISEMENT