Không tìm được cớ nào, Oanh liền lôi cô em chồng tật nguyền ra rủa mẹ chồng: “Ăn ở phúc đức thế đấy nên mới sinh ra ‘cái cục thịt’ chỉ biết nằm, ăn và rên hừ hừ thế kia”.
Ảnh chỉ mang tính minh họa. |
Buổi chiều, bà Loan đang lúi húi nhặt mớ rau trong bếp để chuẩn bị bữa cơm chiều thì nghe tiếng Oanh xô cửa đến rầm, mặt bừng bừng giận dữ vừa đi miệng vừa lu loa nói, chửi không ngớt: “Đấy! Rõ là một lũ ăn không ngồi rồi, ở nhà chỉ chăm chăm ăn rồi nằm sừng sững như quả núi chứ nhà cửa sân vườn, có thèm đả đụng đến đâu. Cái thân này mà không dọn chỉ có ngập ngụa. Đúng là nuôi báo cô! Báo cô cả lũ…”.
Bà Loan rơm rớm nước vội đưa mắt liếc nhìn đứa con gái đang ốm quặt trong giường như sợ nó nghe thấy tủi thân mà nghĩ quẩn, may sao có lẽ nó mệt nên thiếp đi không nghe thấy gì chị dâu nó nói. Đưa cánh tay già nua nhăn nheo lên quệt ngang đuôi mắt, ngăn cho dòng lệ không kịp chảy xuống, bà vội vàng vớ lấy cái chổi khom lưng loẹt xoẹt quét trong khi con dâu trong nhà đang cố sức “đá thúng, đụng nia” xô vài cái nồi vào với nhau ầm ỏm cả căn bếp...
Chuyện cô con dâu bà lộng hành, hống hách chửi rủa không còn trừ một ai trong nhà đã trở thành cơm bữa. Dường như hôm nào Oanh quên chửi, quên nhiếc mắng là hôm sau cô sẽ chửi bù, cố kiếm cớ này, cớ khác để chửi cho hả cơn giận. Có hôm không tìm được cớ nào, Oanh liền lôi cô em chồng tật nguyền ra rủa mẹ chồng: “Ăn ở phúc đức thế đấy nên mới sinh ra ‘cái cục thịt’ chỉ biết nằm, ăn và rên hừ hừ thế kia”.
Bà không ngờ rằng cả cuộc đời tu tâm tích đức, sống không hổ thẹn với những người xung quanh nhưng đến cuối đời bà lại gặp phải hoàn cảnh không bằng loài trâu, ngựa, bị con dâu trà đạp, ức hiếp trong khi con trai bà “núp váy vợ” không dám ho he một tiếng nào.
Cái câu cửa miệng mà Oanh – con dâu bà gào thét bên tai ngày nào cũng như ngày nào: “Một lũ ăn bám” đã đành là ám chỉ cô em chồng ốm đau bệnh tật không làm được gì nhưng đằng này, Oanh lôi cả việc bà sinh ra đứa con gái không khỏe mạnh để đay nghiến thì không còn gì đau xót bằng.
Cứ nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu như cá chày của Oanh đang sôi sục căm hờn, điên đảo và nhìn sang đứa con gái khốn khổ của bà là bà lại bấm bụng đành lòng nén tủi hờn vượt qua.
Cơn thịnh nộ không những không làm mẹ chồng hết chịu đựng nổi, bỏ đi mà càng làm cho bà như chai lì, càng khiến Oanh thêm điên loạn. Thói nanh nọc hàng ngày của Oanh ngày càng quá đáng khi ý định mang bán tháo ngôi nhà và mảnh đất của mẹ chồng để góp vốn làm ăn không thành.
Ngôi nhà và mảnh đất mà bà và vợ chồng Oanh đang ở là mảnh đất hương hỏa của ông bà để lại nằm sâu trong một con ngõ nhưng sau bao năm nằm trên con đường dự án nên mảnh đất gần 500m2 của bà bỗng ra sát mặt đường.
Mọi người trong khu bàn tán “nhà bà đang ở trên đống của” khiến bà đau xót. Đau xót vì đã đành chị dâu không thương em chồng nhưng thằng con trai bà vì tham giàu, nó hờ hững, vô tình với đứa em gái khi bà đồng ý bán căn nhà và dành một phần đất nhỏ cho đứa con bệnh tật của mình!
Nó sợ tiền bị xé nhỏ, lọt vào tay kẻ khác, nghe lời xúi bẩy của vợ, nó kiên quyết phản đối không chia cho đứa em dù một cắc bạc nào…
Nước mắt chảy xuôi. Không thể làm gì khác, bà đành giữ lại mảnh đất và bí mật tách cho cô con gái 100m2. Khi phát hiện ra ý đồ của mẹ, Oanh như nổi điên, cố tình xúc phạm mẹ chồng và em em chồng bằng cách ám chỉ, chì chiết bâng quơ kiểu “chửi chó mắng mèo”.
Sống trên mảnh đất của mình, chưa bao giờ phụ thuộc vào con dâu kể từ khi Oanh bước chân về nhà này nhưng bỗng nhiên bà cảm giác như mình đang sống nhờ trong nhà người khác. Có lẽ cô con dâu nanh nọc và gã con trai coi vợ hơn trời của bà chỉ mong bà và cô em chồng chết sớm để được hưởng trọn những gì mà bà và ông cụ đã cố gắng trong cả cuộc đời để giữ gìn và gây dựng.
Cay đắng khi nghĩ đến cảnh mỗi bữa cơm, bà và con gái luôn phải dè chừng để làm hài lòng con dâu nếu không muốn những bát cơm cuối nồi dành cho hai mẹ con bị hất tung xuống đất.
Theo Afamily
Theo đuôi :
ADVERTISEMENT