Từ ngày chồng cũ lấy vợ chị Hiền trở nên khó tính, ác khẩu kinh. Mỗi lúc chị lên cơn tam bành ai cũng lắc đầu lè lưỡi: “Đúng là bà Chằn!”. Ngày trước chị cũng dịu dàng, đằm thắm lắm, thế nhưng…
Sau khi sinh con tự nhiên chị Hiền bị lãnh cảm. Mỗi khi màn đêm buông là chị sợ đến mất cả hồn, nhìn chồng cứ như nhìn thấy quỷ, vậy là chị kiếm cớ gây sự để cãi nhau với chồng cho có cớ ngủ riêng. Nhưng nhiều lần cái cớ gây sự của chị vô lý đến mức anh Dương - chồng chị đã thẳng tay cho chị một bạt tai tóe lửa.
Cũng có lúc không gây sự được, chị đành chịu, nhưng quan hệ vợ chồng mà đành chịu nó cứ ấm ức, bực bội, thậm chí ghê tởm, coi thường nhau khiến anh Dương cũng điên tiết không kém. Cuộc sống tình dục không thỏa mãn nên anh Dương càng ngày càng trở nên cục cằn thô bạo. Thế là lại chửi nhau, lôi những chuyện phòng the ra mà chửi, lôi cả cha lẫn mẹ, cả ông bà ông vải nhà nhau ra mà chửi, cứ thế, năm ngày ba trận.
Chị Hiền cũng lạ, vậy mà khi vợ chồng đã li dị thì lại kể toàn những kỷ niệm đẹp, những điểm hay, điểm tốt của chồng. Nhìn mắt chị, nghe chị nói thì thấy chị còn yêu chồng lắm. Có người hỏi: “Thế bây giờ ông ấy bảo quay về thì có quay về không?”. Nét mặt chị bỗng ngẩn ngơ rồi chị đỏ mặt lắc đầu quầy quậy: “Điên à...”.
Vậy mà khi biết chồng có người yêu thì chị lại ghen lồng ghen lộn. Cơn ghen không biết đổ vào đâu, chị cứ nhè đồng nghiệp mà gây sự. Mọi người sợ chị mà cũng ghét chị nên tránh chị như tránh tà. Họ cứ ước có thằng bỏ mẹ nào nó lừa được chị đi cho mọi người đỡ khổ....
Thiên hạ ước mãi cũng động đến Trời. Hàng xóm thấy xuất hiện một anh chàng hay vào ra nhà chị. Chị Hiền bảo đó là bạn em chị ở quê lên học Đại học tại chức, trọ ở gần đấy.
Từ ngày người đàn ông ấy hay đến ăn cơm cùng chị Hiền thì hàng xóm láng giềng lẫn đồng nghiệp của chị thở phào nhẹ nhõm vì thấy chị vui vẻ, dễ tính hẳn. Thỉnh thoảng chị còn hát khe khẽ, giọng chị êm ái, ngọt ngào, đôi mắt dịu dàng đằm thắm... Tình yêu đưa chị trở về đúng bản chất của mình - rất nữ tính.
Chị chăm sóc cho người đàn ông ấy từng li từng tí, không chỉ lo bữa ăn mà còn mua quần áo, giày dép như một người vợ hiền. Việc người đàn ông ấy qua đêm ở nhà chị Hiền mọi người cũng chẳng bận tâm. Họ bảo: “Trai chưa vợ, gái góa chồng, họ lớn cả rồi chẳng việc gì phải lo hộ...”.
Chỉ có thằng cu con nhà chị là ghét người đàn ông ấy. Nó ghét nhìn thấy mẹ và người đàn ông ấy âu yếm, cợt nhả với nhau. Nó ghét phải nghe những lời bàn tán, trêu ghẹo của người lớn về mẹ và người đàn ông ấy. Mỗi khi thấy người đàn ông ấy đến nhà là nó lại sang nhà bố. Từ ngày người đàn ông ấy hay ngủ lại nhà nó thì nó không chịu về với mẹ nữa.
Chị Hiền ngây ngất với người tình trẻ nên mặc xác con. Nó ở với bố nó chứ có ở với người lạ đâu mà sợ... Thế là chị quên cả con. Đắm đuối với người tình trẻ kém mình 6 tuổi, chị Hiền lấy lại tự tin và hãnh diện với mọi người. Khi khóa học sắp kết thúc, người tình của chị Hiền buồn rầu than thở: “Giá mà anh có 5 chục triệu thì sẽ xin được chuyển về Hà Nội làm việc... thì chẳng phải xa em...”.
Đã từ lâu, chị Hiền cứ thắc thỏm lo lắng khi thấy người tình cứ lặng im không một lần nói đến chuyện chung sống lâu dài. Giờ đây nghe được lời ấm áp ấy, chị sướng run, chẳng đợi anh ta nói hết câu, chị cắt ngang: “Em sẽ lo cho anh...”. Đêm ấy cả hai đều thỏa mãn...
Một tuần sau, người đàn ông ấy bịn rịn ôm bọc tiền, chia tay chị Hiền về quê. Chị Hiền rơm rớm nước mắt tiễn đưa nhưng lòng đầy hy vọng. Một tuần, rồi một tháng, hai tháng trôi qua, chị Hiền không sao gọi được điện thoại cho người đàn ông đó, chị chột dạ nhưng không muốn tin mình bị lừa. Chị tìm đến chỗ anh ta trọ, nhưng người trọ cùng anh ta cũng đã về quê. Vào trường hỏi thì chị được biết anh ta đã có vợ con ở quê. Hận kẻ lừa tình và không cam tâm mất tiền, chị Hiền về tận quê anh ta, định bụng không đòi được tiền thì cũng làm cho anh ta bẽ bàng, bất hạnh.
Ngờ đâu, anh ta trơ tráo bảo Hiền mê anh ta, bây giờ còn theo anh về tận quê. Anh ta còn bảo: Người như anh ta kiếm đâu chẳng được cô bồ trẻ, việc gì lại chọn gái nạ dòng già khú... Vợ anh ta chẳng ghen lại còn bĩu môi: “Đem tiền cho trai thì bắc thang mà hỏi ông Trời...”.
Điều làm chị Hiền đau khổ nhất không phải bị lừa tình, lừa tiền mà là chị đã mất đứa con. Thằng con trai của chị không chịu về ở với chị nữa, nó đã biết xấu hổ vì mẹ.
Theo TGPN
Theo đuôi :
ADVERTISEMENT