Phàm những ông chồng “bị hoàn cảnh đưa đẩy” trót có em út thì dù vỗ ngực anh hùng ở đâu cũng không quên điều đơn giản nhất là chùi mép cho sạch trước khi chỉnh tề về nhà diện kiến vợ.
 

Các bà vợ thời nay cũng đâu có vừa, luôn gặp gỡ nhau trao đổi bổ sung kiến thức, bởi vậy sau những sàng lọc mang tính kiểm nghiệm cao đã đúc rút ra một điều: Không hơi sức đâu mà kiểm soát chồng “kinh doanh” thế nào, vấn đề cốt lõi nhất, đem lại kết quả cao nhất là: “Thuế” đâu?

Cứ thử tưởng tượng mà xem, ông chồng vừa đi “đối ngoại” về, lưng đau, gối mỏi, mắt hoa, thở không ra hơi mà vợ yêu váy vót xập xoè chìa “hoá đơn thuế” thì có khác gì gặp cướp. Khi ấy hồn siêu phách lạc, chạy không được, ở lại thì “vốn liếng” tiêu hết rồi có khác gì đại hoạ, dù vợ yêu có tha bổng nhưng không thể xoá được ý nghĩ: “Bà” biết tỏng tòng tong rồi đấy nhé, liệu hồn!

Bởi vậy, để chống lại sự kiểm soát gắt gao về thuế má của vợ, các đức ông chồng sau nhiều lần “họp thượng đỉnh”, từ những lần vấp ngã đau thương cuối cùng cũng đề ra được kế sách để trốn thuế mà vẫn không ảnh hưởng gì đến cả “địch” và “ta”.

“Tuyệt chiêu” trốn vợ thứ nhất mang tên “rượu và phong bì” được ghi công cho Hoàng Văn Dũng. Dũng là cán bộ địa chính phường, vợ có sạp vải ở chợ, tiền bạc xông xênh, đất nhà rộng rãi xây hơn chục phòng cho sinh viên thuê. Sống trong vườn “rau sạch” như thế không làm “vài mớ” thì bạn bè cười cho.

Mà mấy em “rời quê lập nghiệp” cũng… lạ, mới mấy tháng lên thành phố học đã đua đòi ăn chơi, ông chủ mắt mới hấp háy đã nhằm lúc bà chủ vắng nhà nhờ vả. Khi thì anh xem giúp em cái bóng điện không sáng, khi thì nước phòng em chảy chậm. Thế là Dũng lại phải vào phòng loay hoay, các em váy áo mỏng tang, tươi mơn mởn thế cận vệ “chung thủy” có nhắc nhở mấy cũng chẳng được.

Thôi thì giúp mấy em “xa quê”… đua đòi vậy, chỉ không cần lấy tiền thuê nhà, cùng với mớ tiền bồm là xong tuốt. Thích là chỉ một cái tin nhắn đã có thể gặp nhau ở nhà nghỉ, “rau sạch” trồng ở vườn nhà thì an toàn quá đi chứ, tội gì mà không xơi.

Mụ vợ tối ngày lê la ở chợ nhưng cũng chẳng vừa, thuế má ốp nộp đều đều, mới chỉ đôi tháng đi “tăng gia” mà Dũng “đuối” lắm rồi. Cứ đà này thì chỉ năm nữa thôi là người ngợm túm tóc nhấc lên rũ ra đống xương. May thay trong một lần rượu say Dũng về nhà ngủ tít mít, mụ vợ chỉ biết thở dài. Bắt được thóp đó, mỗi lần “vượt rào” Dũng ghé qua quán nước vỉa hè làm chén rượu xếch rồi mặt mũi phừng phừng khệnh khạng trở về.

Cao thủ hơn, Dũng rút túi đưa cho vợ cái phong bì mà miệng không ngớt mắng “mấy thằng bợm nhậu đã bảo không uống được cứ ép”. Mụ vợ thấy phong bì thì mắt tít lại, rồi xót chồng phải tiếp khách mà uống, lại lật đật chạy pha nước chanh cho chồng uống giã rượu, sáng hôm sau lại ép bằng được uống cốc sữa nóng nữa thì mới “thả” cho đi ăn sáng.

Tuy nhiên “tuyệt chiêu” của Dũng vẫn chưa được “hội nghị thượng đỉnh” đánh giá cao vì như vậy rất thâm thủng quĩ đen bởi khoản đưa phong bì lót tay cho vợ. Quan trọng hơn là cứ thế mãi vợ cũng sinh nghi và không đảm bảo sự bền bỉ, lâu dài. Cuối cùng mọi người nhất trí đưa “kỹ nghệ” mang tên “đội ơn bác sỹ” của Cường “con” là số một.

Cường là giảng viên một trường dạy nghề, người được một dúm nhưng thông minh và hát hay nên nhiều em biết thầy có vợ vẫn tơ tưởng. Tuy nhiên để tránh dị nghị, Cường không bao giờ “ăn cỏ đồng ta”. Dù thích đến mấy nhưng các em trong trường thì cũng tránh xa. Nhưng nếu bạn của các em ở trường khác thì nhận liền.

Khổ, cái thời yêu đương đắm đuối thì xưng hùng xưng bá kiểu “bao giờ sông Hồng hết nước thì anh mới… hết hơi”. Giờ lấy nhau rồi vợ yêu cứ lấy “định mức” ngày xưa mà ốp, nhiều hôm ngủ quên muộn cả giờ lên lớp. Một dạo vợ Cường thấy chồng mặt mày ủ rũ, đêm thường thức khuya đốt thuốc, hỏi có chuyện gì cũng không nói.

Sinh nghi vợ mở trộm cặp của chồng thì phát hiện ra sự thật tái mặt, sổ khám bệnh của Cường bác sỹ ghi rõ: Yếu sinh lý. Lại còn gì nữa đây, hàng đống thuốc tăng cường sinh lực của Trung Quốc, rồi cả một bài báo viết về tác hại của việc uống các loại thuốc này không rõ xuất xứ thì không cẩn thận sẽ hỏng chứ chả đùa.

Đương nhiên là vợ Cường trách chồng có bệnh mà không nói, từ hôm đó thuế má cũng “tùy tâm” thậm chí “tha bổng” vì nếu không biết ăn dè thì chưa biết chừng chả có mà ăn. Thôi thì có ít còn hơn không. Và Cường đàng hoàng đêm nằm gáy pho pho mà không sợ vợ bỗng dưng gác chân lên người. Tất nhiên vợ còn lâu mới biết đó là màn kịch hoàn hảo mà Cường dựng lên và không chỉ anh ta giữ “bản quyền”.

Theo Hùng Sơn
PLXH

Theo đuôi :

ADVERTISEMENT